www.todinhlinhson.com

mục lục

 

trang b́a

  • Thích Viên Giác & Thích Thiện Hiền
  • Linh Sơn Hành Khúc

  • Ḥa Thượng Thích Đức Nhuận

  • thơ
  • Thiền Sư Minh Tịnh
  • chân dung

  • Ḥa Thượng Thích Tịch Tràng
  • chân dung
    tiểu sử
    một vài h́nh ảnh
  • Thượng Tọa Thích Tuệ Sỹ
  • Bài Minh
    câu đối
  • Giác Tâm
  • Nhớ Thầy
  • Thích Thiện Hiền
  • Hồi Kư về HT Thích Đức Nhuận
    Tâm T́nh Linh Sơn
    Cúng Thầy
    Ngủ Quên
    Vay Trả Tứ Đại
  • Hoài Thu Tử Lê Văn Long
  • Linh Sơn Ngày Về
    Linh Sơn 12 tháng nhớ
  • Nguyên Kim
  • Nén Hương Tưởng Niệm
  • Tâm Nhiên
  • Vạn Ninh - Linh Sơn
    Mái chùa xưa
    Thế Tôn Ca
    Nụ cười Linh Sơn
    Linh Sơn ngh́n năm
    vườn mây trắng
  • Lê Mạnh Thát
  • Tư Liệu Mới về Bồ Tát Thích Quảng Đức
    tựa
    chương I
    chương II
    chương III
    chương IV (kết)
     
     

    LINH SƠN NGH̀N NĂM VƯỜN MÂY TRẮNG

    Mùa hè 1969, tôi mới học lớp Đệ tứ mà đă bắt đầu tập sống lang thang rồi. Khi cha tôi qua đời th́ tôi đang rong rêu ở Nha Trang. Nhận được điện tín của người bạn từ Đà Nẵng gởi vào, tôi vội vă quy hồi cố quận.

    Trên đường về, tôi làm một bài thơ, trong đó có mấy câu:
    Ngày cha mất tôi không về kịp
    Thắp nén nhang tưởng niệm trước mộ phần
    Gẫm một kiếp người như áng phù vân
    Không hiểu được đây là hư hay thực?

    Hồi đó, tôi mới 16 tuổi, nên rất đỗi bàng ḥang, thảng thốt trước lẽ sinh và tử, hư và thực, có và không…V́ thế, về quê để tang cha xong, tôi lại lên đường phiêu bạt, không phương hướng.
    Đi và đi và đi măi như một tên cuồng sĩ. Khi th́ ở Huế, Quy Nhơn, Pleiku, Ban Ma Thuột, Đơn Dương, Đà Lạt, Di Linh, Bảo Lộc, lúc th́ ở Sài G̣n, Vũng Tàu, Long Khánh, Phan Thiết, Phan Rang, Nha Trang… Đi đến đâu, tôi cũng xin lưu trú ở chùa vài hôm, có khi cả tuần, nửa tháng, rồi lại lang thang, tiếp tục cuộc lữ phiêu bồng, vô mục đích.

    Chính nhờ ở chùa nhiều mà tôi có dịp tiếp xúc với Thiền học. Tôi đọc miên man, choáng váng, xuất thần theo Bùi Giáng, Tuệ Sỹ, Nhất Hạnh, Thanh Từ, Phạm Công Thiện, Huyền Giác, Ḥang Bá, Lâm Tế, Huệ Năng, Bồ Đề Đạt Ma, Susuki, Vivekananda, Krishnamurti… và một ngày hốt nhiên, tôi chợt thấp thóang thấy được một cơi đi về.

    Thế là đang chơi giữa vô thường, bất chợt tôi chuyển một hướng say, trút bụi giang hồ xuống bờ biển Nha Trang và dừng gót phiêu linh nơi chùa cổ Linh Sơn, ở Hiền Lương, Vạn Giă.

    Ra đi đă đuổi mộng t́nh
    Chút thân bèo bọt vô minh bềnh bồng
    Nỗi đời lệ chảy trăm sông
    Về đâu giữa chốn bụi hồng hoang mê?

    Mang câu hỏi sinh tử ấy, tôi lặn lội đến gơ cửa thiền. Duyên lành may mắn, nhờ ông anh Thiện Tánh giới thiệu, tôi xin xuất gia với thầy Tịch Tràng. Một vị thầy đạo cao đức trọng mà ánh mắt, nụ cười bao dung, độ lượng đă âm thầm nhiếp dẫn kẻ phong trần lạc lối này về với bến bờ an vui miên viễn của tâm hồn.

    Linh Sơn, chùa nằm yên tĩnh, tịch mịch bên ḍng sông bồng bềnh mây nước, soi bóng thùy đương giữa trời thơ đất mộng. Quanh năm rợp bóng dừa xanh ngát và lồng lộng gió nắng ngàn khơi đại hải, từ cửa biển Vạn Giă thổi vào.

    Dào dạt ḷng thơ lai láng bồi hồi, tôi ném cái ngă điên rồ của ḿnh xuống ḍng sông trước cổng tam quan. Tôi bắt đầu thực tập Thiền tông dưới sự hướng dẫn vô vi, vừa đơn sơ giản dị vừa ẩn mật khôn ḍ của bậc đạo sư thâm hậu. Thực sự Thầy dùng cách mặc như lôi, im lặng sấm sét, bằng ánh mắt thấu thị, chan chứa từ bi, để dắt d́u kẻ sơ cơ nhập diệu cơi miền sâu thẳm tâm linh, từ từ tự khám phá, tự lănh hội, tự đáo bỉ ngạn và hoát nhiên thưởng thức được hương vị cô liêu, thuần nhiên thanh tịnh ở ngay giữa ḷng ḿnh

    H́nh ảnh thanh thản, đạm bạc, im lặng trầm hùng, cung cách khiêm hạ, từ tốn, rộng lượng, bao dung cùng với nụ cười luôn luôn hoa hỷ là ấn tượng nổi bật nơi vị thầy khả kính mà bất cứ ai cũng đều cảm nhận được như vậy.

    Thầy ứng cơ tiếp vật nhẹ ngàng, vô sự như nước chảy mây bay, chẳng có chi là quan trọng cả, chẳng có ǵ là ghê gớm lắm, chẳng hữu tâm chẳng vô tâm, ḥa cùng tất cả bước trầm nhiên qua.
    Trùng trùng duyên khởi thôi mà
    Bến bờ tâm ngát trổ Hoa Nghiêm vàng
    Lư và sự bước ḥa chan
    Ra vào vô ngại giữa ngàn đục trong.

    Ngh́n phương vẫn một phương ḷng. Ḷng không muôn việc cũng không chi phiền. Đó là bước đi kỳ cùng theo thể điệu tiêu dao, trên cung bậc thượng thừa, niêm hoa vi tiếu của thầy.

    Mây trắng ngh́n năm c̣n bàng bạc trên đỉnh núi Linh Sơn, vẫn c̣n đó muôn thở, đóa hoa của Đức Phật đưa lên và Ca Diếp mỉm cười. Ôi từ đ́nh Linh Sơn xưa đến Tổ đ́nh Linh Sơn nay, vẫn con đường Mây Trắng đó, vẫn bất tuyệt thiên thu một nụ cười.

    Nụ cười tiếp nối những nụ cười. Mở ra những phương trời bát ngát, những con đường huyền mộng không đến không đi. Không đến chẳng mang theo ǵ, cũng như vậy đó, ra đi nhẹ ngàng, sá chi đâu chuyện thế gian. Mà lưu dấu vết son vàng viễn vông?

    Mây trôi nước chảy gió lồng
    Từ hư không đến th́ không hư về
    Vạch cho đời thấy ḷng quê
    Để thênh thang bước vượt lề tử sinh

    Cho đến bây giờ, tôi mới thấu hiểu hết nụ cười vô ngă, nụ cười không chấp mà Thầy âm thầm nhiếp dẫn, cảm hóa chúng ta và tôi vội:

    Quỳ xuống đó với ḷng thành chánh niệm
    Lạy ơn Thầy một thuở mở khai tâm
    Là muôn thuở thấy ra rồi lối ngơ
    Bước đi về thanh thản hát ngh́n năm.