LINH SƠN MƯỜI
HAI THÁNG NHỚ
Kỷ niệm ngày 24-05-2004 (Âm lịch)
Mồng một tết Linh Sơn rền tiếng trống
Thầy Đồng Tu, Quăng xă tán vang trời
Tang B́nh Định như lay hồn Đất Nước
Khói trầm bay hồn quyện nhẹ chơi vơi
Thầy ĺ x́ cho đến từng chú tiểu
Cho đạp xe thăm Giác Hải – Tu Bông
Cơm chay tịnh ngày xuân nghe cũng khác
Tay cô Đằng – cô Tuấn nấu ngon không?
Nhớ tháng Hai sức xuân như sống dậy
Cây cén đầu vườn lộc biếc xôn xao
Bánh bèo chay – bữa phi thời ngày đó
Bị đ̣n roi ḷng vẫn cứ nao nao
Đêm c̣n lạnh mượn tấm y ra đắp
Khuya ngủ quên đái mế sợ lặng người
Bác đạo hữu thương, sư huynh đánh chú
Đem giặt giùm chừ vẫn nhớ mười mươi.
Linh Sơn tháng ba xoài non chấm muối
Con Sáo kêu chót vót ngọn cây già
Ra hồ sen chặt dừa ăn ném vỏ
Bác Mười rày “Sao phí của Đàn na”
Những cành me dai không tưởng nỗi
Ta đung đưa như Khỉ đầu cành
Thầy mà biết chắc cây hương quỳ đứt
C̣n bây giờ ta ngắm thỏa trời xanh
Tháng tư – Tháng tư – Mùa an cư
Tháng các thầy từ khắp miền về ở
Chiến sự khắp nơi – khắp nơi tan vỡ
Quảng Trị xa xôi – Thầy Quang Đạo cũng về
Tháng các miền cháy trụi cánh đồng quê
Mà Linh Sơn vẫn là nơi an trụ
Vẫn b́nh an trong những ngày băo lũ
Và lời kinh tiếng kệ dịu xoa đời
Tháng Năm Hoa Sen thơm nứt khỏang trời
Cùng với Sứ - những đĩa hoa dâng Phật
Chiều băng lăng gió chiều lất phất
Bóng thiền sư bờ Tháp Tổ lặng ngồi
Trong ḥang hôn yên ả nhẹ xa trôi
Mây trắng hỡi có về quê không nhỉ?!
Trong yên lặng, bổng tiếng kêu Nguyên Hỷ
Ta chạy vào chuẩn bị đánh chuông đêm
Tháng Sáu chừ đây về lại đứng bên thềm
Ba mươi năm – Ba mươi năm xa ngái
Nữa đời qua cũng gọi là từng trăi
Ta về đây bỗng bé nhỏ lạ lùng
Thầy Thiện Dương vẫn hoan hỷ ung dung
Đây công tŕnh như lầu chuông hậu tổ
Tuy xây dựng vẫn giữ ǵn nét cổ
Lạy tháp thầy khóe mắt cứ rưng rưng
Tháng Bảy đầu thu ve rộn ngập ngừng
Mùa báo hiếu mùa an cư dần măn
Giữa trưa nắng thầy cầu kinh cứu hạn
Bốn phương trời mây kéo đến linh thiêng
Trái thị thơm khuya rụng nhớ mẹ hiền
Tôi nhớ mẹ Mục Kiền Liên cũng thế
Bao trăn trở trong cuộc đời dâu bể
Tắc kè kêu đếm nhịp ở miếu bà
Tháng Tám vào mùa Thu dày nặng sương sa
Trống múa lân chẳng bận ḷng chú tiểu
Mà gió lạnh chừng như nghe nặng triểu
Bóng trăng xanh cửa sổ ghé soi vào
Tuổi mười lăm tuổi mơ mộng ngọt ngào
Đă qua rồi tiếng “Sơ canh nhị đáo”
Tôi trở trăn những điều chưa phải đạo
Khi ngoài kia đạn pháo nổ ngập ngừng
Tôi nhớ Linh Sơn chiều tháng Chín
Mưa rây qua lớp lớp cây xanh
Tàn me nặng – Đẩm ḿnh trong nước lạnh
Cây thị cao – xanh như càng xanh
Dáng bác Mười già trên sân vắng
Lom khom tay chống gậy đầu dơi
Tiếng chuông chùa buồn như lắng lại
Ngoài kia như dậy những hương đời
Tôi nhớ Linh Sơn chiều tháng Mười
Mưa gió đẩy trời ước lầu chuông
Công phu khuya co ro tay áo thụng
Nhịp mỏ c̣n ngái ngủ đêm mông lung
Thấy Bổn sư tay lần tràng hạt
“Tu chi chi” thầy quở chẳng học hành
Tôi lặng lẻ cuối đầu quỳ sám hối
Quyển sách đời dấu dưới sám Hồng Danh
Tôi nhớ Linh Sơn tháng Mười Một
Sư huynh Thông Đạt tưới chăm hoa
Những gị Thược Dược luôn khoe sắc
Không kịp tưới phân thầy đánh la
Bao luống cải, luống tàn ô xanh tốt
Chú Đức Văn múc nước khỏe kinh người
Chiếc xe rùa nước đầy sóng sánh
Bóng dừa cao soi mặt nước xanh tươi
Nhớ lắm Linh Sơn ngày tháng Chạp
Chia nhau đánh sáng bộ lư đồng
Hồ nước ngâm Me chua đầy ắp
Những gị hoa rực rỡ sắc khoe hồng
Chú Thiện Quư lo nhiên đăng chùi rữa
Thầy Trí Châu từng bước dạo hồ sen
Và chú Phụng trên xe đầy ắp nấm
Linh Sơn ơi! Kỷ niệm có c̣n chăng!
Hoài Thu Tử Lê Văn Long
|